Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

HÁT MÃI KHÚC QUÂN HÀNH

                      
                     MÃI VẪN LÀ NGƯỜI LÍNH CỦA NHÂN DÂN


                                                                 Nhật Tiến

Về nghỉ hưu ấy là lẽ thường tình
Đủ tuổi, đủ năm, đủ đầy kinh nghiệm,
Có tự hào về tháng năm cống hiến,
Có chút buồn vì đã phải chia tay.

Về nghỉ hưu là vĩnh viễn từ nay
Thành “Cựu chiến binh”, là người thôn, phố,
Thôi sinh hoạt phòng về sinh hoạt tổ
Đồng chí bây giờ là Bác, Ông, Anh.

Về nghỉ hưu nên tóc chẳng còn xanh
Không phải nhuộm để dối mình còn trẻ,
Chẳng bon chen, không phải lo giữ ghế,
Chẳng phải chờ, nghe ngóng, đợi nâng lương.

Về nghỉ hưu là về với đời thường
Không phải “Ắc ê”, đi giày, đội mũ
Quân phục, quân hàm cất sâu trong tủ
Khi hội hè, khi nhớ mở ra mang.

Về nghỉ hưu là đã phải “Từ quan”
Làm “Thứ dân” suốt quãng đời còn lại
Khúc quân hành vẫn trong ta mãi mãi
Đồng đội ơi ! Mong được gặp lại nhau .

Về nghỉ hưu nhưng chưa nghỉ được đâu
Vì cuộc sống gia đình, vì con trẻ
Vẫn đi làm bồi bổ thêm sức khoẻ
Sáng tập quyền, tối đi bộ rèn chân.

Về nghỉ hưu vẫn lo việc của dân
Giúp phường, xã, vào “Hội người cao tuổi,”
Dạy con, cháu, lo việc nhà, việc hội,
Sống cho đời, sống có ích, có nhân.

Về nghỉ hưu trở thành “Cựu quân nhân”
Cái chất lính suốt đời không thay đổi
Vẫn lạc quan, vẫn yêu đời, sôi nổi
Sống có tình, sống trọn nghĩa hiếu, trung.

Về nghỉ hưu vẫn dân vận “Ba cùng”
Là cùng sống, cùng ăn và cùng ngủ
Lương hàng tháng vẫn duy trì nộp đủ
Tối về nhà không quên ngủ cùng “Dân”.

Về nghỉ hưu đôi lúc cũng “Hồi xuân”
Thấy gái đẹp bụng vẫn thầm ao ước
Nhiều lúc thích mà chẳng làm gì được
Về hưu rồi “Trên bảo dưới không nghe”.

Về nghỉ hưu thỉnh thoảng ghé thăm quê
Lúc hiếu, hỉ, khi lại về việc họ
Thấy quê mình còn nghèo, còn khó
Muốn giúp mà “Lực lại bất tòng tâm”.

Về nghỉ hưu vẫn một bát, một mâm
Tự phục vụ, rồi tự mình đi chợ
Bởi con, cháu giành của ông mất vợ
Về hưu rồi mà vẫn cứ cô đơn.

Về nghỉ hưu thời gian rảnh rỗi hơn
Đi du lịch, thăm hỏi đồng đội cũ,
Cùng ôn lại kỷ niệm thời quân ngũ
Những vui buồn, bao thương nhớ đầy vơi.

Về nghỉ hưu nhiều lúc ngẫm sự đời
Thấy tất cả vốn đã là qui luật
Chẳng so đo giữa được và giữa mất
Để lòng mình thanh thản chốn nhân gian.

Về nghỉ hưu là “Hạ cánh an toàn”
Nơi “Sân đỗ” là gia đình yêu dấu
Khúc quân hành suốt một đời nung nấu
Mãi vẫn là người lính của nhân dân.

                               Hà Nội, ngày 05/06/2006 . 

  
BA MƯƠI TUỔI ĐẢNG 
                                   

                           Nhật Tiến

Từ ngày rời ghế nhà trường
Khoác ba lô bước lên đường hành quân
Đã tròn ba sáu mùa xuân
Tận trung với nước, với dân, với đời
Khó khăn luôn nở nụ cười
Ba mươi tuổi Đảng sáng ngời niềm tin
Giữ gìn y đức mẹ hiền
Chẳng ham danh vọng, bạc tiền gì đâu
Tóc sương đã điểm mái đầu
Con tim vẫn nhuộm thắm màu hồng tươi
Đảng cho ta được làm người
Nguyện đi theo Đảng trọn đời hiếu trung.


                         Hà Nội, tháng 12 năm 2008.
           
             


            KHAO 
                          Nhật Tiến

 alt

Lên Sao, lên chức, lên lương
Niềm vui chia sẻ lẽ thường phải khao
Lên lương mà chẳng lên Sao
Vẫn còn cơ hội lọt vào… “vòng hai”
Biết đâu chính sách nay mai
“Thủng trần” ta lại có vài cơ may
Còn riêng tình huống hiện nay
Kiên trì mai phục chờ ngày tiến thân
Mong sao con tạo xoay vần
Thời cơ mà đến vượt trần …leo cao
Lương giữ mà chỉ lên Sao
Còn nhiều cơ hội bước vào … “vòng trong”
Lên lương ta lại ngóng mong
Khi nào lên đủ hai vòng…tính sau
Lương, Sao đều chẳng thấy đâu
Xem ra thì cũng đau đầu lắm đây
Quả già giờ đã chín cây
Chẳng rung thì cũng đến ngày …rụng thôi
Nhưng xin đừng có thoái lui
Biết đâu lại có lối …“chui lên trần”
Khi nào tổ chức còn cần
Ta còn cơ hội có lần…nữa khao
Lên lương rồi cả lên Sao
Niềm vui trọn vẹn phải khao nhiều lần
Họ hàng, bè bạn xa gần
Ai ai cũng được góp phần chia vui
Nắng, mưa là việc của Trời
Được hay chưa được lẽ đời tự nhiên
Ai mà chẳng thích được lên
Lên rồi xin chớ có quên…Bạn bè !

 
      Hà Nội, ngày 01 tháng 09 năm 2011.



       
          THƯỜNG DÂN


                                       Sưu tầm


Đông thì chật, ít thì thưa
Có bao giờ thấy dư thừa thường dân
Quanh năm chân đất, đầu trần
Tác tao sau những vũ vần bão giông.


Khi là ngọn mác, mũi chông
Khi thành biển cả, lúc không là gì
Thấp cao đâu có mà chi
Có ngàn năm vẫn xanh rì cỏ thôi.


Ăn của Đất, uống của Trời
Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin
Ồn ào mà vẫn lặng im
Mặc ai mua bán nổi chìm thiệt hơn.


Chỉ mong ấm áo, no cơm
Chắt chiu dành dụm, thảo thơm ngọt lành
Hòa vào Trời Đất mà xanh
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét