TẠI MÀY “NỞ ƠI” !
Nhật Tiến
Đêm qua Trời nổi gió nồm
Vợ chồng Thị Nở vác...quần ra hong
Nào ngờ Trời nổi cơn giông
Mưa to, sấm sét, gió gầm trước sau
Mất điện chẳng thấy quần đâu
Thị Nở đành thả "phao câu" ngoài Trời
Tinh mơ sáng vội sang mời
Chí Phèo thợ điện kịp thời đến ngay
Đêm qua Phèo mải đi...cày
Sáng còn ngái ngủ dép, giày cùng chân
"Quần Bà Bô" mốt cách tân
Vác thang, kìm điện Phèo lần sang ngay
Thang dài bắc tít ngọn cây
Thị Nở đứng giữ ngước ngay lên nhìn
Cái gì giống quả hồng xiêm
To, tròn hai trái dính liền vào nhau
Ở giữa giống cái cần câu
Ngọn thì chúc xuống, cái đầu đen thui
Thị nở e lệ mỉm cười :
Phèo ơi chẳng thấy quả chuồi chỉ thiên !
Dứt lời thấy hiệu quả liền
Giống Phèo bỗng chốc lớn lên vù vù
Lại còn ngọ ngoạy, gật gù
Thị Nở hốt hoảng : Ối Cu anh anh Phèo !
Hét xong phi thẳng một lèo
Thang không người giữ làm Phèo trượt chân
Phòng khám chẩn đoán : Bong gân !
Khoa ngoại lại bảo : Suýt gần gãy xương
Đông y rằng : Chuyện bình thường
Uống ba thang thuốc lên giường khỏe ngay !
Phèo rằng : Tại vợ chồng mày
Nên tao mới bị gãy...Chày Nở ơi !
Hà Nội tháng 06 năm 2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét