Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ




                                         THƠ NHẬT TIẾN 

                                                                   Nhật Tiến 

                                


                                       Thơ Nhật Tiến chỉ là thơ của lính
                                       Làm cho vui, làm khi hứng mà thôi
   Góp một vài nốt nhạc, tặng nụ cười
   Để mãi mãi cùng cuộc đời tươi trẻ

                          Thơ Nhật Tiến nghĩ gì thì viết thế
             Thêm chút vần, chút điệu cho xuôi
                          Chẳng khoe khoang, chẳng thi thố với đời
                          Vui là chính ấy là… thơ Nhật Tiến.
                                                 
                                              Hà Nội, tháng 03 năm 2009.

                                     
                                              MỘT THỜI ĐỂ NHỚ

                                                            Nhật Tiến

 

                                    Có một thời để thương
                                    Có một thời để nhớ
                                    Có những lần gặp gỡ
Có giây phút chia ly
Thời gian cứ trôi đi
Chẳng bao giờ trở lại
Kỷ niệm còn mãi mãi
Trong nỗi nhớ đầy, vơi
Bao sóng gió cuộc đời
Những vui, buồn, thắng ,bại
Thơ giúp ta nhớ lại
Rằng : Đã có một thời !

                         Hà Nội, tháng 03 năm 2010.


      MÃI VẪN LÀ THÀY THUỐC CỦA NHÂN DÂN
                                                                                        
                                               Nhật Tiến



Về nghỉ hưu ấy là lẽ thường tình
Đủ tuổi, đủ năm, đủ đầy kinh nghiệm,
Có tự hào về tháng năm cống hiến,
Có chút buồn vì đã phải chia tay.

Về nghỉ hưu là vĩnh viễn từ nay
Thành “Cựu chiến binh”, là người thôn, phố,
Thôi sinh hoạt phòng về sinh hoạt tổ
Đồng chí bây giờ là Bác, Ông, Anh.

Về nghỉ hưu nên tóc chẳng còn xanh
Không phải nhuộm để dối mình còn trẻ,
Chẳng bon chen, không phải lo giữ ghế,
Chẳng phải chờ, nghe ngóng, đợi nâng lương.

Về nghỉ hưu là về với đời thường
Không phải “Ắc ê”, đi giày, đội mũ
Quân phục, quân hàm cất sâu trong tủ
Khi hội hè, khi nhớ mở ra mang.

Về nghỉ hưu là đã phải “Từ quan”
Làm “Thứ dân” suốt quãng đời còn lại
Khúc quân hành vẫn trong ta mãi mãi
Đồng đội ơi ! Mong được gặp lại nhau .

Về nghỉ hưu nhưng chưa nghỉ được đâu
Vì cuộc sống gia đình, vì con trẻ
Vẫn đi làm bồi bổ thêm sức khoẻ
Sáng tập quyền, tối đi bộ rèn chân.

Về nghỉ hưu vẫn lo việc của dân
Giúp phường, xã, vào “Hội người cao tuổi,”
Dạy con, cháu, lo việc nhà, việc hội,
Sống cho đời, sống có ích, có nhân.

           Về nghỉ hưu trở thành “Cựu quân nhân”
           Cái chất lính suốt đời không thay đổi
           Vẫn lạc quan, vẫn yêu đời, sôi nổi
           Sống có tình, sống trọn nghĩa hiếu, trung.

           Về nghỉ hưu vẫn dân vận “Ba cùng”
           Là cùng sống, cùng ăn và cùng ngủ
           Lương hàng tháng vẫn duy trì nộp đủ
           Tối về nhà không quên ngủ cùng “Dân”.

           Về nghỉ hưu đôi lúc cũng “Hồi xuân”
           Thấy gái đẹp bụng vẫn thầm ao ước
           Nhiều lúc thích mà chẳng làm gì được
           Về hưu rồi “Trên bảo dưới không nghe”.

           Về nghỉ hưu thỉnh thoảng ghé thăm quê
           Lúc hiếu, hỉ, khi lại về việc họ
           Thấy quê mình còn nghèo, còn khó
           Muốn giúp mà “Lực lại bất tòng tâm”.

           Về nghỉ hưu vẫn một bát, một mâm
           Tự phục vụ, rồi tự mình đi chợ
           Bởi con, cháu giành của ông mất vợ
           Về hưu rồi mà vẫn cứ cô đơn.

           Về nghỉ hưu thời gian rảnh rỗi hơn
           Đi du lịch, thăm hỏi đồng đội cũ,
           Cùng ôn lại kỷ niệm thời quân ngũ
           Những vui buồn, bao thương nhớ đầy vơi.

            Về nghỉ hưu nhiều lúc ngẫm sự đời
           Thấy tất cả vốn đã là qui luật
           Chẳng so đo giữa được và giữa mất
           Để lòng mình thanh thản chốn nhân gian.

           Về nghỉ hưu nhưng chưa được thanh nhàn 
            Là “Mẹ hiền” có thanh nhàn đâu nhỉ ?
Vẫn khám bệnh, vẫn kê đơn điều trị
Tự phong mình là “Thày thuốc nhân dân”.

Về nghỉ hưu nhưng vẫn phải chuyên cần
 Làm kinh tế gia đình lo sức khỏe
Về nghỉ hưu sự nghiệp còn chưa nghỉ
             Mãi vẫn là Thày thuốc của nhân dân.

                          Hà Nội, ngày 05/06/2006.


TÔI ĐI TRỰC BAY
                                                             
                                Nhật Tiến

 

Tôi đi trực bay một buổi sớm mùa hè
Khi bán đảo còn chìm trong giấc ngủ
Hạt sương đêm đậu trên vành mũ
Ngôi sao vàng lấp lánh dưới trăng.

Tôi đi trực bay mà lòng ngất ngây
Tim rạo rực nhịp tình yêu cuộc sống
Nghe gió thổi biển rì rào tiếng sóng
Như tâm hồn bay bổng lời ca.

Tôi đi trực bay ngỡ lạc giữa rừng hoa
“Hoa huấn luyện” mỗi nụ cười chiến sỹ
Chắp cánh anh bay có tình đồng chí
Dưới phi trường rộn rã hôm nay.

Tôi đi trực bay mà lòng như đang bay
Chân bước gấp, miệng cất cao lời hát
Cô gái thông tin đứng trên thang gác
Ngó tôi cười lòng sao những bâng khuâng.

Tôi đi trực bay hay lòng tôi đang bay
Tiếng máy reo vui thắm tình đồng chí
Và trái tim rực hồng ý chí
Tôi sẵn sàng vào trận đánh hôm nay. 

             Bán đảo Cam Ranh, năm 1983. 


          BÁN ĐẢO TÔI
  
                               Nhật Tiến

 Hình ảnh Vịnh Cam Ranh nhìn từ trên cao - Vịnh Cam Ranh

Chúng tôi sống đêm ngày với biển
Suốt bốn mùa sóng vỗ lời ru
Với bầu trời xanh thắm sắc thu
Với bán đảo nắng vàng rực rỡ.

Bán đảo tôi đẹp như nàng tiên nữ
Khi bình minh hồng sáng chân trời
Và xa xa thấp thoáng ngoài khơi
Cánh buồm trắng đang căng mình đón gió.

Bán đảo tôi thật là màu mỡ
Có sức người còn là cát nữa đâu ?
Vẫn xanh tươi giàn bí, giàn bầu
Vườn hoa cảnh bốn mùa say tiếng hát.

Hàng phi lao hoà thành giàn nhạc
Rừng dừa ôm con hát say sưa
Và vườn xoài trĩu quả đung đưa
Biển dào dạt vỗ tay hoà khúc hát.

Những người lính chúng tôi đứng gác
Luyện cánh bay gìn giữ đất, trời
Luôn tươi xinh trong mỗi nụ cười
Đôi mắt sáng rực ngời chân lý.

Sống ấm cúng trong tình yêu đồng chí
Lá thư tình cũng là kỷ niệm chung
Một con cua cũng xé chia cùng
Một điếu thuốc cũng làm say tất cả.

Ngày lại ngày nhịp sống đời hối hả
Những buổi ôn bài, những bỡ ngỡ làm quen
Những chuyến bay cảm giác, bay kèm
Những chuyến thả đơn tràn niềm vui xúc động.

Chúng tôi bay lên giữa trời cao lồng lộng
Trong cánh én say lòng nghe tiếng hát quê hương
Chúng tôi bay lên trong muôn vạn tình thương
Lòng tràn ngập tự hào vững vàng thêm tay lái

                                ***

Chưa một lần em được đến nơi anh 
Nơi có biển, có trời xanh xanh ấy 
Qua lời kể của anh em thấy 
Bán đảo nắng vàng rực rỡ bóng dừa xanh.

Em thấy anh bên bờ biển trong lành 
Gạn trong sóng tìm một nốt trầm cho bài hát 
Nghe anh kể mà như nghe anh hát 
Đã mến rồi những "cánh én" , " nàng tiên ".

Những phút giây nghe biển hát triền miên 
Anh có thấy tình quê mình trong đó 
Sóng rì rào là lòng em thương nhớ 
Nơi quê nhà em vẫn thấy gần anh.



                    Bán đảo Cam Ranh, Năm 1983. 


      HÃY ĐẾN THĂM ANH 

                                         Nhật Tiến

 Hình ảnh Toàn cảnh vịnh Cam Ranh - Vịnh Cam Ranh

Tàu Thống Nhất em xuống Nha Trang
Rồi hỏi thăm ra “Bến xe Nội Tỉnh”.
Đừng ngại nghe em nếu yêu người lính
Thì chân Trời đâu đã là xa ?

Xe Cam Ranh em xuống Mỹ Ca
Rẽ tay trái qua cầu Long Hổ
Nơi ấy biển bốn mùa sóng vỗ
Có rừng dừa xanh thắm ước mơ.

Hãy tìm anh đừng có ngẩn ngơ
Trước cảnh đẹp thanh tao hùng vĩ.
Hãy hỏi thăm anh - tên “Người Chiến Sỹ”
Đã thân quen, gắn bó với nơi này.

Nơi bao lần Đảng chắp cánh anh bay
Tiếp máu nóng cho từng nhịp đập
Những con tim tháng ngày ôm ấp
Xây cuộc đời xanh những ước mơ bay.

Ở nơi đây vui vẫn đến từng ngày
Tiếng máy lẫn tiếng cười rộn giã
Những tối nghỉ cùng bạn bè soi cá
Khi đánh cờ, lúc viết những lời ca.

Cũng có khi chợt nhớ quê nhà
Lục ký ức tìm về thời thơ ấu
Giở thư em đếm từng con dấu
Đoán thư về, đợi thư đến nơi anh.

Ở nơi đây bán đảo dừa xanh
Anh vẫn đợi có một ngày em tới
Khi xuân sang thay màu áo mới
Anh sẽ về nơi em đợi chờ anh. 

         Bán đảo Cam Ranh, năm 1984.


                 NHẮN VỢ

                             Nhật Tiến

 IMG-7417-jpg-1361708227_500x0.jpg

Anh đi Văn Miếu dự "Ngày thơ"
Vợ đang đi chợ, bạn thơ chờ
Gọi điện, vợ không mang theo máy
Thôi đành "Tiền trảm hậu tấu"...Thơ

          Hà Nội, ngày rằm tháng riêng Quí Tị năm 2013.

TÌNH BẠN LÀ MÃI MÃI
     (Thân tặng các bạn cựu học sinh trường cấp 3 Bình Lục năm học 1969-1972) 

                                                               Nhật Tiến    

             Từ trái sang phải
Hàng 1: Cô Duyên, thày Đức, thày Chinh, thày Tâm, thày Lý, thày Gia,                                      thày Quang, thày Thức, thày Cường, thày Anh.
 Hàng 2: Đoàn Viết Nghiệp, Nguyễn Tiến Dân, Nguỹen Văn Hùng, Đào Thị Tỵ, Trần        Thị  Tuyết,      
 Trần Thị Hòa, Thịnh, Nguyễn Thị Ngọt, Thư, Đặng  Thị Thận,                                                       Phạm Thị Lanh, Nguyễn Thị Hồng, Ngô Thị Thanh, Sơn, Mai Xuân Thanh.
 Hàng 3: Chu Văn Thảo, Nguyễn Văn Phinh, Trường, Nguyễn Văn Hanh,                                       Vinh, Chu, Trần Hữu Mỹ, Trương Chính Thiêm, Nguyễn Nhật Tiến,                                             Trần  Phong Thủy, Bình, Việt, Trần Minh Quang.


Ta về đây với quê mình yêu dấu
Bình Lục năm xưa “Đồng trắng, nước trong”
Thương mẹ nghèo quanh năm vất vả
Lặn lội thân cò nuôi lớn lũ chúng mình

Ta về đây tay bắt mặt mừng
Tóc bạc trắng vẫn Mày, Tao, Chi, Tớ
Gặp lại nhau vui mừng hớn hở :
“Mày ở đâu ? Mấy cháu, mấy con rồi ?”

À ơi ! À ơi !
Kỷ niệm xưa mái trường yêu dấu
Mối tình đầu ngây thơ, khờ dại
Thành bà, thành ông giờ mới dám tỏ tình

Bình Lục ơi ! Quê mẹ bao yêu dấu
Thời gian trôi kỷ niệm còn đọng lại
Trong lời ru da diết cánh cò
Bạn bè ơi dù đi xa ta còn nhớ mãi
Mái trường xưa là nơi gặp lại
Kỷ niệm tuổi thơ yêu dấu quê mình
Tình bạn, tình yêu thắm thiết chan hoà
Tình bạn, tình ta mãi chẳng phai nhoà.

Bình Lục quê tôi thật tuyệt vời
Bốn mùa nước lớn tựa biển khơi
Trai tài đánh dậm đùi đen kịt
Gái đảm mò cua bẹn…Mọc rêu.

                                                                          Bình Lục, năm 2002.


 

                                   BÀI HỌC TÌNH YÊU

                                                           Nhật Tiến.
                                                                           
                        Mọi người gọi Em là Cô giáo
Riêng Anh thì gọi “Cô giáo của Anh”

Cô giáo dạy Anh không phải môn văn
Chẳng dạy toán và chưa hề dạy lý
Cô chỉ dạy Anh một môn tâm lý
Bài học ban đầu là “Bài học tình yêu”

Giờ học đầu tiên vào một buổi chiều
Anh đến lớp với bao niềm mơ ước
Nơi gặp gỡ là nhịp cầu phía trước
Tiếng trống trường ngỡ nhịp đập con tim

Một mái trường ríu rít tiếng chim
Nơi hứa hẹn biết bao điều mới lạ
Nơi bắt đầu của bắt đầu tất cả
Nơi đợi chờ Cô giáo hạ “Lời phê”

Trường nơi Em nồng thắm duyên quê
Vừa mới gặp đã nặng lòng thương nhớ
Vừa chia tay đã mong ngày gặp gỡ
Như mầm non khao khát hạt mưa xuân

Trường Em xa nhưng Anh thấy rất gần
Lớp chưa mở nhưng lòng người rộng mở
Luôn nhắc Anh sớm, chiều ghi nhớ
Bài học suốt đời vẫn “Bài học tình yêu”

 

“Lời phê” hạ rồi Anh đã biết chưa Anh ?
“Cô giáo” đợi và sẽ chờ…Ai đó
Lời phê ấy là tình yêu, nỗi nhớ
Mối tình đầu Em giành trọn cho Anh

            ..."Lời phê hạ rồi Em mới thấy Em thương
           Tình cảm ấy khác tình yêu Anh nhỉ
           Ở nơi ấy giữa bao tình đồng chí
           Trong cuộc sống hàng ngày Anh đừng nghĩ đến Em

           Sống lững lờ giả dối vốn không quen
           Em không thể để Anh chờ và đợi
           Khi lòng Em biết bao bối rối
           Khi ngập ngừng đặt bút hạ lời phê"...

           Ngày quê hương đón buổi Anh về
           Sẽ vắng bóng dáng hình ai đó
           Bài học năm xưa giờ đã là quá khứ
           Cửa lớp đóng rồi Cô chẳng nhận Trò đâu.

           Chỉ còn Trò trái tim nhức nhối đau
           Giữa sân trường đứng ngỡ ngàng tự hỏi :
           Bài học hôm nay sao khác lời Cô nói
           Học đến bao giờ mới hiểu nổi tình yêu ?!!!


  
                                         Cam Ranh, năm 1983.


       TIỂU ĐỘI TÔI

                          Nhật Tiến.

Tiểu đội tôi mười tám người
Bằng cả trung đội một thời chiến tranh
Cùng học, cùng ngủ, cùng ăn
Sáu năm gần gũi đã thành anh em
Nhật Tiến,Thắng, Cự, Khoái, Chen,
Tấn, Phong, Cần, Túc, Thanh, Nguyên, Văn Thường,
Văn Tiến, Anh Tiến, Thiện, Sơn,
Duy Xuân, Bùi Dũng cùng trường quân y
Cho dù năm tháng qua đi
Cho dù tóc đã bạc vì gió sương
Tháng năm sống dưới mái trường
Mãi là kỷ niệm thân thương, ngọt ngào.

                Tiểu đội 13 khóa 69 Đại học Quân y  năm học 1974-1980.

                                           
                                     VỀ SÀI SƠN
      Kính tặng nhân dân xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai, Hà Nội 
( Nơi Bệnh viện Phòng không-Không quân sơ tán năm 1972-1973)

                                                         Nhật Tiến

 

       Về quê em có thôn Phúc Đức
Thôn Thụy Khuê, Đa Phúc, Sài Khê
Thôn Khánh Tân, Năm Trại chân quê
Tình nồng thắm, duyên đậm đà hương lúa.

Quê hương em mượt mà như dải lụa
Có trai tài, gái đảm tươi xinh
Có núi sông, phong thuỷ hữu tình
Hương sen ngát mặt hồ Long Chiểu.

Đây Chùa Thầy linh thiêng, huyền diệu
Kia rồng vàng ngậm ngọc phun mưa
Lên chợ Trời nghe câu hát đò đưa
Múa rối nước dân gian ngày lễ hội.

Quê hương em qua bao mùa chìm nổi
Những thăng trầm sau năm tháng chiến tranh
             Giờ hồi sinh bát ngát một màu xanh
Xanh hạnh phúc, xanh hoà bình, no ấm.

Những năm tháng tình quân dân đằm thắm
Cùng sẻ, chia từng viên thuốc, thìa cơm
Thiệt về mình chẳng ai nhận phần hơn
Giành tất cả tình yêu cho chiến sỹ.

Hết đánh Pháp chín năm, rồi đánh Mỹ
Dân quê mình bất khuất, kiên trung
Đã viết nên trang sử hào hùng
Để đất nước trường tồn mãi mãi.

Bao tháng năm giờ chúng tôi trở lại
Ngôi làng xưa, kỷ niệm cũ còn đây
Mỗi nóc nhà, mỗi cột điện, nhành cây
Đều in dấu tình quân dân gắn bó.

Sài Sơn ơi ! Xa bao năm vẫn nhớ
Chúng tôi về là trở lại quê hương
Tay trong tay lời ca cất yêu thương
Mắt trong mắt, trái tim hoà nhịp đập.

Giờ chia tay bạn ơi xin đừng khóc !
Mình chia tay, tình ta mãi không xa
Đường hành quân những người lính xa nhà
Con tim luôn hướng về nơi quê mẹ
Nơi dòng sữa nuôi ta từ tấm bé
            Đi xa rồi còn nhớ mãi Sài Sơn.       

Hà Nội, ngày 18 tháng 07 năm 2009.

                                            
                                  NHỚ LẮM 69 ƠI !
( Thân tặng các bạn khóa dài hạn 69 Đại học Quân y năm học 1974-1980).
                                                                              
                                                                   Nhật Tiến
                                                              
Tháng mười, một chín bảy tư (10/1974)
Cái tên Sáu Chín (69) có từ nơi đây
Hà Đông thương nhớ vơi đầy
Cái nôi đào tạo người thầy lương y
Là trường Đại học quân y
Nay là Học Viện quân y Anh hùng
Từ Nam ra Bắc, vào Trung,
Biên cương, hải đảo tới vùng trung du,
Quân đoàn, quân chủng, quân khu,
Địa phương, chủ lực, lính dù, lính tăng,
Chiến trường Luang Prabang (Lào),
Học sinh vừa mới nhận bằng cấp ba…
Các bạn có trẻ, có già
Người nhiều tuổi nhất chắc là anh …Sau*
Mấy bạn trẻ nhất giống nhau
Sinh năm năm bảy tuổi Dâu**…con gà
Chia thành lớp B, lớp A
Mười sáu tiểu đội để mà quản nhau
Chúng mình xuất phát từ đây
Đan phên, đóng gạch, chặt cây, dựng nhà
Đào ao, trồng sắn, tăng gia
Lục Nam còn dấu chân ta, chân mình
Hành quân bộ lên Hòa Bình
Học tập chiến thuật bộ binh trên đồi
Đắp đê sông Đáy thắng Trời
Duyệt binh đội ngũ sáng ngời chiến công
Tập bơi bì bõm ven sông
Bón rau, cuốc đất trên đồng Xa La
Kéo dây điện tận Ba La
Trồng rau muống cạnh Bia Bà, Hà Đông
Trồng thì có, thu thì không
Trên động viên khéo rằng trồng …cho dân
Học thì theo kế hoạch tuần
Hai tư chế độ muôn phần khắt khe :
Không được ra quán uống chè
Chăn vuông đã gấp cấm đè kẻo nhăn
Đi học hay đến nhà ăn
Ắc ê hai…một đã thành thói quen
Vẫn gác, vẫn hành quân đêm
Nhớ bo bo cũng chẳng quên sợi mì
Nhớ đêm trước mỗi mùa thi
Nhớ hôm sang viện để đi lâm sàng
Nhớ ngày biên giới …ùng oàng
Kẻ Nam, người Bắc vội vàng đi ngay…
Nhớ bao kỷ niệm vơi đầy
Nhớ Đồng hương, nhớ bạn, thày yêu thương
Nhớ da diết buổi tựu trường
Nhớ ngày bịn rịn lên đường, chia tay
Nhớ "Thơ hoa thị" rơi đầy
“ …Thơ chưa ra hết, ca bay qua đầu…”
Nhớ ngày mình gặp lại nhau
Biên cương, hải đảo, tuyến đầu gian nan
Kẻ Trung, người Bắc, kẻ Nam
Cam-pu-chia lại cả sang bạn Lào
Biết bao vất vả gian lao
Vào sinh, ra tử nơi nào chẳng qua
Tự hào Khóa 9 chúng ta
Lương y từ mẫu thật là đáng khen
Vượt bao gian khó đi lên
Trở về ta lại không quên bạn bè
Bạn dù về sống dưới quê
Hay trên biên giới vẫn về gặp nhau
Tóc sương đã điểm mái đầu
Vẫn mày, vẫn tớ nặng sâu nghĩa tình
Gặp nhau ánh mắt lung linh
Ô kìa thôi đúng… Thằng Bình, Thằng Chen…
Thằng này tao thấy quen, quen
Mà sao chẳng nhớ nó tên là gì ?
Bắt tay lại, bắt tay đi
Vẫn luôn miệng hỏi tên gì mày ơi !
Mấy con hở, mấy cháu rồi
Cái cô xuân sắc một thời…giờ đâu ?
Chuyện trên Trời, dưới Bể sâu
Mãi rồi mới nhớ : “Ở đâu hở mày ?”
Đến giờ vẫn phải chia tay
Sang năm ta lại hẹn ngày gặp nhau
Tuổi già chẳng đợi mình đâu
Cái tình, cái nghĩa nhịp cầu bắc qua
Đến thăm quê bạn, quê ta
Vừa là gặp mặt vừa là tham quan
Chúng mình chưa phải giàu sang
Cái tình còn quí hơn vàng bạn ơi !
Vàng son chỉ có một thời
Tình còn mãi mãi muôn đời mai sau.

                   Nam Định, ngày hội khóa 10/03/2012.

* Anh Sáu là anh cả của lớp.
** Tuổi Dậu cũng là cách gieo vần của "Thơ hoa thị".



          TUỔI XUÂN
                              
                      Nhật Tiến

 alt

Trời vừa sáng sớm tinh mơ
Ba cô Quyên,Cúc, Dương chờ gọi nhau
Mọi người hỏi : “Vội đi đâu ?”
Cả ba cùng lúc lắc đầu…chối bay
Cúc rằng : “Tớ có chuyện này
Thông tin cập nhật mới ngày hôm qua !”
Quyên, Dương phấn khởi : “Thế à,
Lên lương, sắp cưới hay là gì đây ?”
Cúc rằng “Hai đứa chúng mày
Thu xếp công việc đi ngay bây giờ
Hôm kia tao ngủ nằm mơ
Ra đường nhặt được mấy tờ tiền “đô”
Giấc mơ hiệu nghiệm bất ngờ
Nên tao mới hẹn bây giờ gặp nhau”
Dương, Quyên sốt ruột : “Nói mau
Cứ rào, cứ đón trước sau làm gì”
Cúc rằng : “ Hai cậu vội chi
Cứ khao tớ đã có gì tính sau”
Dương, Quyên sốt ruột lắc đầu :
“ Cứ nói trước đã, khao sau được mà!”
Cúc rằng : “Vừa tối hôm qua
Ông Xuân “sinh lý” gạ là phải khao
Tao chưa hiểu ý là sao
Thì ông ấy đã thì thào nhỏ, to :
Tất nhiên là có lý do
Chúng mày sắp được món to tiền đền
Danh sách tao thấy có tên
Cả Dương, Quyên, Cúc viết liền với nhau
Mai lên tài vụ lĩnh mau
Đứa nào đến muộn, đến sau …hết phần
Tiền hao phí tuổi thanh xuân
Bõ công năm tháng chuyên cần mê say”
Cả ba lập tức đi ngay
Nói, cười hớn hở, mặt mày…rõ xinh
Đến nơi vừa gặp anh Bình
Cả ba đã nộp tờ trình trích ngang
Anh Bình rằng : “Lên cơ quan
Anh Việt xác nhận rồi sang nhận tiền”
            Ba cô lập tức đi liền
Gặp anh Hưng hỏi : “Lĩnh tiền gì đây?”
Ba cô rằng : “Bấy lâu nay
Tuổi xuân chúng cháu mỗi ngày tàn phai
Nếu còn phục vụ lâu dài
Hao mòn tuổi trẻ còn ai ngó nhìn
Đền bù là lẽ tất nhiên
Chúng cháu xin duyệt lĩnh tiền chú ơi!”
Anh Hưng rằng : “Thật nực cười
Tuổi xuân vẫn ở …trên người các cô
Đã trao, đã tặng bao giờ
Đã thương, đã nhớ, đã chờ ai chưa
Hay còn đứng nắng trông mưa
Núi cao đến mấy mới vừa lòng đây ?”
Ba cô ngượng quá đứng ngây
Giá mà hoá được cái cây bên đường
Cô Quyên, cô Cúc, cô Dương
Đền bù chẳng có đáng thương chưa nào
Tuổi xuân đáng quí biết bao
Mà sao chưa thấy anh nào…rước đi!!!!!

                 Hà Nội, ngày 06 tháng 10 năm 2009.



NGẪU HỨNG B3 

(Thân tặng cán bộ, công nhân viên B3 nhân dịp xuân mới Quí Tỵ 2013)

                                                                       Nhật Tiến.

 

TÌNH        em như khúc sông dài
MẠNH     ai người ấy trổ tài mà theo
SƠN          cao ai thích thì leo
KHÁNH    kia ai thích thì trèo gõ chơi
NẾT          na là đức ở đời
HIÊN        nhà xõa tóc em ngồi ngắm trăng
MAI          vàng báo tết đã sang
TÂN          hôn em sẽ cùng chàng hái hoa
ĐẠO         làm con phải kính cha
HIỆU        hoa em mở để mà đón xuân
LAN         cúc, đào, huệ quây quần 
KHIÊN     kia xin hãy che phần xấu đi
LƯU         truyền vào nét bút ghi
HUYỀN    đen đôi MẮT lương y sáng ngời
PHƯƠNG châm sinh ở trên đời
KHANH    tướng, vua, chúa mọi người như nhau
CHÂM      tê mà nhổ RĂNG sâu
HỌP          bàn tổng kết ta bầu thi đua   
TẤT          nhiên có thắng, có thua
NIÊN        này ta quyết thi đua đứng đầu  
QUYẾT     rồi ta hứa cùng nhau        .
TÂM         phải thật sáng, cái đầu mới hay
GIỮ          gìn từng tháng, từng ngày
VỮNG      như bàn thạch, không lay, không lùi
MẸ           là quí nhất trên đời
HIỀN        như Tiên Mẫu trên Trời bao la
LƯƠNG   y từ mẫu nhắc ta
Y              đức trong sáng mới là đáng khen.

 

                             Hà Nội, ngày 01 tháng 02 năm 2013.

2 nhận xét:

  1. Hội Khóa đã nghe đọc thơ,
    Về nhà xem lại, thẫn thờ nhớ, quên!

    Trả lờiXóa
  2. vậy chú TIẾN CŨNG QUÊ Ở NAM ĐỊNH hả CHÚ,CHÚ làm thơ hay quá à

    Trả lờiXóa